“Những cơn mưa bất chợt ùa về trên phố, tiếng sấm rền vang như báo hiệu một mùa mới sắp về. Phải chăng hạ đang chạm vào từng ngóc ngách, len lỏi vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Mùa mới về, mang theo những xúc cảm vẹn nguyên chưa vẩn đục. Và tháng Tư về, gói trọn nỗi nhớ, niềm thương trong màu trắng tinh khôi của hoa loa kèn… Hoa loa kèn, cũng giống như người thiếu nữ đôi mươi đang e ấp, khép mình sau những tán lá. Nụ hoa uốn cong mình xuống phố, bẽn lẽn rồi ngơ ngác nhìn dòng người lại qua. Màu hoa ấy, không kiêu sa, không rực rỡ, nhưng lại khiến lòng người bâng khuâng, nhớ về điều gì đó xa xăm … “
Em chở mùa về trong rét ngọt của nàng Bân Giật nảy mình nhìn khóm Loa Kèn chúm chím Từng lọn gió va vào mưa tíu tít Đan áo dở chừng cất kỹ đợi mùa sau..
Em chở nụ cười , dừng lại đợi tàu Chuyến du xuân rộng dài như định mệnh, Dùng dằng ở , đi - nắng , mưa bịn rịn Xoan cuối mùa rụng tím lối đi quen
Em chở chiều bằng nỗi nhớ lên men Hũ rượu tình đã lâu không uống rồi cũng hết. Mùa ẩm ương sắc Loa Kèn da diết Ta chở mình, cắc cớ đợi mùa sang..? (PBM)
Bình luận (0)